Dạo gần đây, mấy page đi phượt mình follow rộ lên cái trào lưu trekking. Lượn một vòng xem ảnh, đâu đâu cũng là hoa chi pâu ở Tà Chì Nhù rồi biển mây Lảo Thẩn. Thế là tự nhiên cái máu ưa xê dịch của mình lại nổi lên. Đi phượt thì cũng nhiều rồi, sao không thử làm một quả trekking cho hoành tráng nhỉ?
Mình bèn hỏi một ông anh đã leo núi nhiều lần, xem có đỉnh nào dễ dễ cho người mới leo không. Thế là ổng phán một câu xanh rờn: “Mới thì chú leo Lảo Thẩn đi, cái này trẻ con mẫu giáo nó cũng leo được”.
Thú thật thì mình không quá tự tin vào cái thể lực 8 tiếng ngồi máy tính mỗi ngày và nói không với thể dục thể thao của mình, nên cứ đắn đo mãi. Tuy là dễ nhất trong top những đỉnh núi cao nhất Việt Nam, các trekker vẫn phải vượt quãng đường 14km nếu muốn chinh phục Lảo Thẩn, trong khi đi bộ ngoài công viên thì chỉ 5km là mình đã ngán đến tận cổ rồi. Giờ lại còn phải vác theo cái balo đựng quần áo, nước uống, đường thì dốc, trơn trượt.
Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng mình tặc lưỡi: Thôi thì leo một lần cho biết, cùng lắm leo được nửa đường rồi … xin về.
Và kết quả là, mình không những hoàn thành được trọn vẹn cuộc hành trình mà còn cảm thấy khá hứng thú với bộ môn trekking này nữa. Thế là mình ngồi viết bài này, với hy vọng lưu giữ được vài kỷ niệm nhỏ, trong lần đầu tiên chinh phục một trong những đỉnh núi cao nhất Việt Nam.
Chuyện một đứa ngáo ngơ chuẩn bị đồ leo núi
Trước khi leo núi một tuần, mình đã chốt chỉ mang có 2 bộ quần áo, vì phải vừa leo vừa mang balo nên tiêu chí hàng đầu của mình là gọn nhẹ. Nhưng để cẩn thận, mình vẫn hỏi thêm một chị đã có kinh nghiệm trekking xem còn cần mua thêm gì không. Thế là chị bảo mình:
Có giầy leo núi chưa?
Thấy mình ngớ người, chị mới giải thích tầm quan trọng của giày leo núi, rằng nó khác với giày thể thao như nào, đường trên núi trơn trượt ra sao. Tốt nhất là đầu tư một cái giày leo núi khoảng 200k, vừa rẻ, vừa dễ bám đường. Rồi chị hỏi tiếp:
Có đèn chưa?
Mình bảo chưa, chị lại phải giáo huấn: Thường mọi người sẽ ngủ qua đêm ở lán, sáng sớm hôm sau mới leo lên đỉnh núi đón bình minh. Lúc này trời tối om nên phải có cái đèn đeo trên đầu đi cho dễ, dùng đèn điện thoại cũng được nhưng mờ với vướng víu lắm. Cuối cùng, trong lúc mình vẫn đang “hoang mang”, chị chốt hạ:
Thế đã thuê porter chưa? Một porter care bao nhiêu người? Lán ngủ qua đêm trên núi thì thế nào? Đồ ăn thực đơn ra làm sao? Porter có hỗ trợ mình mang một số đồ nhẹ không…
Lúc này mình mới tá hỏa đi chuẩn bị đồ, rồi liên hệ với anh porter để hỏi thêm chi tiết. Sau hôm đó, mình nhận ra là mình mù tịt trong cái khoản trekking này. Suýt nữa hành trình chinh phục Lảo Thẩn biến thành chuyến phượt Y Tý.
Chặng đầu tiên, đi leo núi kể cũng nhàn…
Khoảng 10h sáng chúng mình xuất phát, mục tiêu là lán nghỉ thứ hai, cách đỉnh núi khoảng 1km. Hành trang mỗi người chỉ có một balo để quần áo, nước, găng tay và gậy.
Gần 3km đầu, bọn mình đi xuyên rừng dưới chân núi. Đoạn này đường khá dốc và trơn trượt nên nhanh mất sức lắm, nhưng vì mới bắt đầu leo nên cả đoàn không dừng lại nhiều, ngoài ăn trưa thì chỉ nghỉ có 3 lần thôi. Chẳng bù cho lúc lên đỉnh núi, cứ 20 bước thì phải dừng lại thở.
Nửa sau quãng đường là những đồi cỏ bằng. Từ đoạn này, tuy đã thấm mệt nhưng tầm nhìn chúng mình được rộng mở hơn, ngước mắt lên có thể thấy bầu trời xanh thẳm, và trước mặt sừng sững một đỉnh núi cao chờ chinh phục. Lúc này bọn mình cũng leo đủ cao để nhìn xuống cánh rừng bên dưới, đủ để cảm nhận cái hùng vĩ, khoáng đạt của thiên nhiên vùng Tây Bắc. Anh potter bảo, bây giờ hành trình mới thực sự bắt đầu…
Tầm gần 4h chiều thì chúng mình lên đến lán. Theo lịch trình là mọi người sẽ nghỉ ngơi để sáng mai dậy sớm leo tiếp lên đỉnh Lảo Thẩn đón bình minh. Nhưng vì ở lán không có gì chơi nên cả hội quyết trải nghiệm luôn khoảnh khắc hoàng hôn trên đỉnh núi. Thế là nghỉ tầm 30 phút, mọi người lại đeo găng tay, chống gậy, tiếp tục cuộc hành trình.
Cho đến khi bạn bắt đầu cảm nhận được sự thống khổ…
Đường từ lán lên đỉnh núi phải nói là khó khủng khiếp, vừa trơn, vừa dốc, có đoạn chúng mình còn phải bò lên. Đến đây thì cứ tầm 20 bước là mình phải dừng lại thở một lần, nhịp tim tăng vọt lên gần 130, chân thì như không còn tí lực nào mà mãi vẫn không tới đỉnh. Quay lại nhìn anh porter thì thấy ổng chân đi dép, tay cầm điện thoại xem phim, thỉnh thoảng động viên anh em là sắp tới nơi rồi : )))
Hì hục hơn 1 tiếng đồng hồ thì nhóm cũng lên đỉnh núi đúng lúc mặt trời sắp lặn. Ngắm ráng chiều rực đỏ trong cái không khí lạnh buốt, tận hưởng cảm giác chinh phục ngọn núi đầu tiên trong đời, đối với mình có lẽ là khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cả chuyến đi.
Hôm đó còn có một nhóm bắn pháo hoa trên đỉnh núi, bảo hội mình ở lại cho vui, nhưng vì trời tối và lạnh nên checkin xong là cả đoàn di chuyển xuống lán nghỉ luôn. Mà đường xuống cũng gian nan chẳng kém gì lúc lên, trời tối om, đường trơn và dốc làm đứa bạn mình “xòe” mấy lần, sương đêm lạnh buốt. Lâu lắm rồi mình mới có cảm giác ngóng chờ bữa cơm tối như vậy.
Buổi tối trong lán nghỉ nơi lưng chừng núi
Nhóm mình đi vào ngày trong tuần nên lán vắng lắm, thích nằm chỗ nào thì nằm. Nghe anh porter kể, trung bình hai ngày cuối tuần Lảo Thẩn đón đến mấy trăm khách leo núi, có hôm 3 lán nghỉ cũng chẳng đủ, có người phải dựng lều ngủ ở ngoài.
Về lán là nhóm mình dọn đồ ra ăn luôn, đồ đạc thì có mấy anh porter chuẩn bị hết rồi. Hôm đó chúng mình ăn lẩu, uống rượu mận máu, nghe các anh kể chuyện dẫn khách đi leo núi. Ấn tượng nhất là một chị leo lên được nhưng không leo xuống được, thế là anh porter phải vừa mang đồ vừa cõng chị xuống núi ^^
Đêm ở đỉnh núi lạnh kinh khủng. Chúng mình may mắn được anh porter rót cho nửa cốc nước nóng để đánh răng, được nửa đường thì hết nên đành lấy nước lạnh đánh tiếp. Mà cái nước này thì như lấy từ tủ đá ra vậy, mấy đứa vừa đánh răng vừa run cầm cập.
Và bình minh trên biển mây…
4h30 sáng, chúng mình thức dậy…
Chui ra khỏi cái chăn ấm áp trong tiết trời lạnh buốt, cả đoàn rục rịch mặc quần áo trong khi anh porter luộc mấy quả trứng để mọi người lấy sức cho chặng leo cuối cùng. Mình đang đấu tranh xem có nên ngủ tiếp hay không, thì đột nhiên một bạn ở đoàn khác chạy vào:
Hôm nay Lảo Thẩn có biển mây, chuẩn bị nhanh nếu không là lỡ bình minh đấy anh em ơiiii
Chỉ một câu nói mà khiến bao nhiêu người trong lán tính cả ngủ, mình chạy ra xem thì đúng là biển mây thật. Thế là cả nhóm lại vội vàng dọn đồ, ăn nhanh quả trứng, cầm chắc chiếc gậy, hoành thành những bước cuối cùng trong hành trình chinh phục Lảo Thẩn.
Được nửa đường, mình nhận ra đây không đơn thuần là leo núi như ngày hôm trước. Lần này còn là một cuộc chạy đua với thời gian. Phía đông, mặt trời đang dần lên, thấp thoáng đã thấy đỏ rực một góc trời…
Mình cứ leo mãi, leo mãi, cuối cùng cũng lên đỉnh núi đúng khoảnh khắc mặt trời mọc. Từng tia nắng vàng chiều xuống lớp mây trắng xốp, bồng bềnh. Mặt trời hồng rực, trồi lên khỏi biển mây, nhuộm lớp vân mây cuồn cuộn một màu cam đặc quánh. Ai đó bật một bài hát của chú Đen…
Đi theo bóng mặt trời, trên những con đường xa anh rong ruổi
Thà làm con kiến tự do còn hơn là chúa sơn lâm ở trong cũi
Anh muốn khi anh hết trẻ, ngồi nhìn bầu trời xanh biếc cuối chiều
Bên hiên nhà, ly trà ấm, trong tâm tư không tiếc nuối nhiều…
Chụp ảnh checkin xong xuôi, cả nhóm trở về lán, ăn nhanh bát mì nóng rồi lên đường trở về. Vẫn tiếp tục là quãng đường 7km nhưng lần này nhẹ nhàng hơn hẳn. Mục đích của chuyến đi đã đạt được, cuộc hành trình cũng đi tới hồi kết.
Trước khi đi, mình vẫn tự hỏi, liệu bỏ ra 2 ngày để leo núi liệu có đáng. Cùng thời gian đó, rong ruổi trên những cung đường uống lượn của Tây Bắc chẳng phải sẽ đi được nhiều điểm, tầm mắt nhìn thấy nhiều điều mới lạ hơn sao?
Mình lại chợt nghĩ, mọi người cũng hay hỏi rằng đi phượt thì có gì thú vị? Mình thường trả lời là mình thích cái cảm giác ngồi xe máy, thích những cung đường uốn lượn, thích phòng tầm mắt nhìn những ngọn núi vợi cao, cảm nhận sự nhỏ bé của bản thân với thiên nhiên hùng vĩ. Và những cảm giác đó, phải thực sự trải nghiệm thì mới cảm thấy nó gây nghiện đến mức nào.
Thế là mình quyết định cho bản thân một cơ hội, cơ hội để trải nghiệm xem leo núi thì có gì thú vị? Và mình đã tìm ra được. Đó, một cách hiển nhiên, là cảm giác chinh phục, chiến thắng chính bản thân mình. Nhưng đó còn là sự chờ mong, chờ mong xem bước chân ta sẽ vượt qua cánh rừng nào, đồng cỏ nào. Đó là sự bất ngờ trước cảnh sắc xung quanh khi ngồi nghỉ lúc cơ thể đã thở không ra hơi, rồi tự hào nhìn lại chặng đường mình đã đi được. Và đôi khi là món quà bất ngờ, một biển mây, một khoảnh khắc khi mặt trời rực hồng lặn dần sau triền núi.
Cuối cùng, mình cảm thấy may mắn khi đã quyết định trekking thay vì những lựa chọn quen thuộc. Đó có phải là vượt qua vùng an toàn của bản thân? Mình không biết. Nhưng mình vẫn nhớ khoảnh khắc đầu tiên đứng trên đỉnh núi, mình đã tự hào với bản thân rằng:
Thấy chưa, cũng chẳng khó lắm đâu