Chỉ là vài dòng tâm sự, cùng chút cố gắng níu giữ những trải nghiệm, khoảnh khắc; để năm, mười năm sau, nó nhớ được rằng tuổi trẻ của nó đã từng cuồng nhiệt, đôi chân đã từng rảo bước trên những cung đường uốn lượn gập ghềnh, đôi mắt đã từng trải dài để ngắm nhìn những rặng núi vợi cao, những chân trời thênh thang, thẳm xanh sự tự do …
Mình vẫn nhớ, đó là ngày 23 tháng chạp âm lịch, cái thời điểm mà đáng ra mọi người phải tất bật với mâm cơm cúng ông công ông táo chuẩn bị về trời, rồi sắm đồ, chọn đào, chọn quất, dọn dẹp nhà cửa cho một cái tết bình an, sung túc, thì chúng mình, 8 con người với những công việc, sở thích khác nhau, vác ba lô lên Tà Xùa du lịch.
Tại sao à?
Không rõ những người còn lại trong team thế nào, nhưng với mình, đây là một chuyến đi thực sự đặc biệt. Năm nay mình có khá nhiều sự thay đổi (và một chút nổi loạn). Từ một đứa nerdy suốt ngày cắm đầu vào game và truyện, mình đã đổ đèo ở Mù Cang Chải, lạc đường với chiếc xe sắp cạn xăng ở Bình Liêu, ngắm biển mây ở Đà Lạt, rồi đón mặt trời mọc ở bãi biển Đồi Dương – Phan Thiết. Thực ra thì vẫn là trốn thế giới thôi, nhưng thay vì trốn ở trong phòng với bốn bức tường, mình đi trốn cùng với những người bạn, đến những nơi mà suốt 25 năm trước đó mình chưa từng nghĩ một ngày sẽ đặt chân đến.
Vậy nên, mình muốn kết thúc một năm đầy biến động này bằng một chuyến đi. Đi, để cảm nhận cái không khí tết ở một nơi xa. Đi, để nghĩ về những nơi đã đi, những việc đã làm. Đi … để hành trình trở về nhà càng thêm ý nghĩa.
Và hôm đó là ngày Tà Xùa không mây
Chuyến đi của mình như thế nào?
Đặt chân đến Tà Xùa vào 5h30 sáng, điều đầu tiên chúng mình làm sau khi thuê xe và gửi đồ là… mặc thêm hai lớp áo để chống lại cái lạnh 15 độ cùng với những cơn gió đang gào thét như muốn thổi bay tất cả kỳ vọng về một chuyến đi nhàn nhã, yên bình trong cái mộng tưởng đầy viển vông và ngây thơ của tụi mình. Xa xa, mặt trời đang ló rạng, phủ lên khoảng trời trong xanh, không một gợn mây bằng ánh cam đặc quánh và ấm áp.
Đúng rồi đấy, khoảng trời trong xanh và KHÔNG MỘT GỢN MÂY!!!
Chúng mình như những đứa trẻ non nớt, đổ số tiền ít ỏi sau bao ngày làm việc vất vả vào thị trường chứng khoán và crypto, với niềm hy vọng lớn lao về sắc xanh tươi mới hay màu tím thủy chung, mà không nhận ra rằng, có những thứ cần phải đúng người, đúng thời điểm…
Thế không có mây thì Tà Xùa có gì?
Để mị nói cho mà nghe, Tà Xùa không mây nhưng có mỏm cá heo lộng gió với ánh mặt trời rực rỡ, có cây cô đơn nhìn xuống suối Sập xanh ngọc, quanh co giữa trùng điệp núi non, có sống lưng khủng long hùng vĩ cùng lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới, có đỉnh gió với cà phê Mị, cà phê Hiên ngập tràn sắc đỏ dưới ánh chiều tà…
Mỏm cá heo và cây cô đơn
Mỏm cá heo là điểm check in đầu tiên nhóm mình đến trong chuyến đi lần này. Nơi đây là tập hợp những khối đá lớn, bằng phẳng, một phần nhô ra bên sườn núi nên khi lên hình sẽ có cảm giác ngưởi mẫu đang đứng ở chênh vênh mép vực. Đến đây lúc mặt trời đã lên cao, tuy không gặp biển mây nhưng mình lại có một mỏm cá heo đầy nắng và gió. Ngồi bên mép đá trong cái nắng chói chang cùng với những cơn gió gào thét thổi ngược, trước mặt là chập trùng núi non, tuy khung cảnh không quá hùng vĩ như đi trên sống lưng khủng long nhưng cũng đủ để mình cảm nhận được sự tự do và khoáng đạt của núi rừng Tây Bắc.
Cây cô đơn thì cách mỏm cá heo khoảng 1km, từ phía cây nhìn xuống sẽ thấy suối Sập xanh ngọc, quanh co giữa những dãy núi. Cá nhân mình thấy cây cô đơn và mỏm cá heo chỉ là địa điểm check in thuần túy thôi, tức là sẽ rất đẹp khi lên ảnh, nhưng không khiến bạn phải “wow” lên trước sự hùng vĩ hay vẻ đẹp mà thiên nhiên ban tặng cho nó được.
Sống lưng khủng long
Đến trưa, chúng mình về lại thị trấn, ăn uống nghỉ ngơi rồi khởi hành đến sống lưng luôn.
Mình nghĩ đây là điểm must try khi đến Tà Xùa. Bạn có thể không đến Xím Vàng, không check in mỏm cá heo, nhưng nhất định phải chiêm ngưỡng cái bạt ngàn và hùng vĩ của sống lưng khủng long. Đúng như tên gọi, sống lưng là một con đường trải dài trên đỉnh núi, du khách đi trên con đường này như đi trên sống lưng của một con vật khổng lồ. Sau mỗi bước đi, tầm mắt ta lại càng được mở rộng, những rặng núi bị che khất bởi địa hình giờ ngày càng rõ ràng, chân thực hơn. Cuối con đường là một khoảng đất phẳng, bốn phía là bao la núi rừng, con người bỗng trở nên thật nhỏ bé.
Dù nằm trên đỉnh núi nhưng đoạn đường này không hề khó đi, chỉ khoảng 2km nên du khách có thể đi bộ, đi xe ôm hoặc thậm chí đi hẳn xe máy ra cũng được. Một cách khác là xin số bác xe ôm ở đó, chiều đi thì đi bộ còn chiều về lên xe ngồi cho khỏe. Đừng như bọn mình, vừa đi vừa nghỉ vừa chửi: sao chiều đi nó nhẹ nhàng mà chiều về nó lại xa thếssssss!
Sống lưng khủng long cũng là một địa điểm săn mây tốt, nhưng cá nhân mình thấy nếu có mây thì đường đi sẽ ướt và trơn trượt, leo ra sống lưng sẽ khá nguy hiểm. Ngồi ăn bát mì tôm view triệu đô ở đầu sống lưng, chụp ảnh check in sống ảo với biển mây là ổn lắm rồi.
Cà phê Mị Ơi, cà phê Thào
Một việc không thể thiếu khi đến Tà Xùa là ngồi coffee. Vì nằm trên núi nên hầu như tất cả các quán coffee ở Tà Xùa đều phục vụ cho việc săn mây. Thậm chí homestay cũng thiết kế để bạn mở mắt ra nhìn là có thể thấy biển mây được
Sau khi trở về từ sống lưng, chúng mình check in homestay rồi kéo nhau lên cà phê Mị ở đỉnh gió để ngắm hoàng hôn. Đến nơi thì vừa lúc mặt trời đang lấp lừng ở đường chân trời, nhuộm cả đỉnh gió trong một màu hoàng hôn đỏ rực.
Giá đồ uống ở Mị Ơi rất phải chăng, view thì siêu đẹp, vừa có thể săn mây, vừa có thể săn hoàng hôn nên tầm chiều cà phê đỉnh gió đông khách lắm. Lúc chúng mình đến thì quán đã hết ghế rồi, chỉ kịp xếp hàng chờ check in thôi. Mặt trời lặn hẳn thì quán mới vãng khách dần, lúc này mình mới nhận được đồ uống. Ngồi trong quán, ngắm ráng chiều nhuộm đỏ rực cả đường chân trời là một trong những trải nghiệm tuyệt nhất của mình ở Tà Xùa.
Cà phê Thào cũng là một trong những quán nổi tiếng nhất. Khác với Mị Ơi, ngồi ở Thào sẽ không ngắm được mặt trời lặn, nhưng bù lại, Thào nằm ngay trung tâm xã Tà Xùa, rất tiện để săn mây. Hơn nữa, du khách cũng được thoải mái sống ảo vì ở Thào có decor cực xinh luôn nhé^^
Và những đóa hoa nở rộ trên đường …
Chắc do mình đi vào dịp cuối tuần và gần tết nên ở Tà Xùa đông vui nhộn nhịp lắm. Trên đường đi đến mỏm cá heo, mình thấy rất nhiều bạn nhỏ mặc trang phục dân tộc đang tụ tập, chơi đùa. Bất giác mình chợt nghĩ, lúc này đây mới đúng là đi trốn thế giới, bỏ lại hết những âu lo thường nhật, ngắm nhìn đào rừng hồng thắm một bên sườn đồi, lắng nghe những tiếng cười đùa hồn nhiên, thơ ngây mà chính mình đã lãng quên từ lâu, thấy người với người sống với nhau thật yên bình.
Đi Tà Xùa, đáng nhớ nhất với mình không phải hoàng hôn rực đỏ, không phải mỏm cá heo lộng gió, sống lưng hùng vĩ, mà có lẽ là cảm giác yên bình khi tạm lánh vào sự giản dị và hồn nhiên ấy.
Một chuyến đi không hoàn hảo, nhưng …
Trên đường về mình nghĩ: giá mà ngày hôm sau săn được mây thì chuyến đi thực sự đã trọn vẹn rồi. Nhưng mình nhận ra là, tại sao lại phải buồn khi đã có những trải nghiệm thực sự quý giá như vậy?
Mình được đón nắng và gió trên mỏm cá heo, đắm chìm trong sự hùng vĩ của sống lưng Tà Xùa, ngắm hoàng hôm ở cafe Mị, cảm nhận được sự yên bình của cuộc sống, có những phút giây vui vẻ (đôi khi không vui) bên những người bạn. Và, mình có thêm lý do để trở lại Tà Xùa một lần nữa, khi lúa chín, mình sẽ lên Xím Vàng ngắm ruộng bậc thang, ngồi cafe Thào nhìn biển mây, leo sống lưng lúc lá cây vẫn còn xanh ngắt.
Cuộc sống đâu phải luôn hoàn hảo đâu? Đôi khi không trọn vẹn mới làm cho nó đang nhớ và đáng sống. Những điều gì không như ý muốn thì cứ để nó qua thôi, nghĩ về những gì mình đã làm được, chấp nhận những sai lầm và nỗ lực vì hiện tại.
Chà, thu hoạch sau một chuyến đi vào dịp giáp tết thì như thế cũng tạm ổn rồi, nhỉ?